Dự định WHV New Zealand
Không nhớ lý do gì mà tôi biết đến visa Working Holiday New Zealand vào cỡ năm 2015. Hình như do tìm hiểu đi du lịch thế giới và visa các nước trên Internet. Năm 2016 Hãng hàng không quốc gia Air NZ mở đường bay thẳng tới Việt Nam. Họ có tổ chức cuộc thi thiết kế slogan và poster quảng cáo du lịch NZ với phần thưởng là một chuyến du lịch NZ miễn phí cho 2 người. Vốn hâm mộ bộ phim Chúa tể những chiếc nhẫn với các cảnh quay tuyệt đẹp ở NZ, tôi đã gửi rất nhiều phương án với ý tưởng về chuyến phiêu lưu tìm chiếc nhẫn.
Thời điểm đó mình quyết tâm tự học ôn thi IELTS, một phần là vì để đủ điều kiện để nộp visa WHV, phần khác là cũng muốn có chứng chỉ cho vào CV đi xin làm công ty nước ngoài cho nó thêm phần sáng sủa. Sau 6 tháng tự ôn luyện thì cũng đạt điểm 5.5 ngay lần đầu tiên. Lúc đó là tháng 6/2016 chưa đến ngày đăng ký, nên mình dùng kết quả IELTS đó đi rải CV khắp nơi. Cuối cùng được một công ty xây dựng Hàn Quốc nhận, với mức lương gấp đôi công ty Việt Nam mình làm trước đó, cùng nhiều cơ hội được đi công trường thi công học hỏi. Mình quyết định năm đó chưa đăng ký NZ ngay mà đi làm thêm 1 năm để có kinh nghiệm. Đó cũng là một quyết định sai lầm, vì 2016 là năm cuối cùng mà quá trình đăng ký còn chưa quá căng thẳng. Mình quên mất rằng visa có hạn 1 năm thì mình có đăng kí được thì vẫn chưa phải đi ngay cơ mà. Ngay năm sau 2017 visa Working Holiday đã quá phổ biến trên Facebook và độ cạnh tranh khủng khiếp đến mức kết thúc chỉ sau 2 phút. Năm 2018 và 2019 sau đó còn kết thúc nhanh hơn với 1 phút 30 và một phút mốt. Huhu. Nhưng nhìn lại thì điều thất bại này lại dẫn tới những kết quả không ngờ tới sau này, có lẽ là do mình không có duyên với New Zealand mà lại có duyên với nước Úc.
Mòn mỏi đăng kí
Năm 2017 2018 là năm tài chính đầu tiên Úc kí kết chương trinh WHV với Việt Nam, ban đầu chỉ có 200 suất một năm, với điều kiện cũng khá giống NZ. Có khác một điều là phải đăng kí Thư giới thiệu của Cục lao đông ngoài nước trước để cho vào Hồ sơ xin visa. Tôi có sẵn hồ sơ nộp NZ rồi nên tiện thể cũng nộp cả Úc luôn. Nhưng số phận không đơn giản như vậy. Chỉ có 200 suất cạnh tranh rất cao. Mà nhiều suất đã được bán sẵn nên cơ hội còn lại không nhiều.
Sau vài năm lận đận mãi không được, tôi nghĩ phải quyết tâm hơn. Tôi tìm hiểu thì mạng Internet ở Hàn Quốc và Singapore nhanh nhất thế giới. Năm 2019 tôi quyết định đi Hàn Quốc 1 chuyến thử vận may. Lý do là Hàn quốc có hệ thống quán game tốc độ cao có thể thuê theo giờ, còn ở Sing tôi ko tìm hiểu thấy có loại hình này. Do đó tôi đã xin visa du lịch Hàn Quốc một tuần
Số phận gọi tên
Năm 2019 có một sự thay đổi xảy ra. Úc tăng số lượng chỉ tiêu cho VN từ 200 suất 1 năm lên 1500. Thế là sau thất bại việc đăng kí ở Hàn Quốc, một cơ hội lại mở ra. Tháng 11 năm đó Cục lao động ngoài nước mở cổng đăng kí để bổ sung số lượng cho đủ chỉ tiêu. Tôi lại chuẩn bị tinh thần 1 lần nữa. Lần này là ở ngay văn phòng công ty. Đợt đó công ty đang giai đoạn chững lại không có dự án mới mà chỉ cố hoàn thành dự án cũ, bộ phận thiết kế khá rảnh. Cả tháng chúng tôi lên văn phòng làm việc riêng, người chơi game còn tôi thì tìm hiểu du lịch thế giới. Hôm đó đúng 10h cổng đăng kí mở tôi nhanh chóng đăng nhập và điền thông tin. Lần này cũng không khác lần trước là bao, sau khi điền hết và nhấn nộp đơn thì mạng bị treo liên tục.
Chuyến bay định mệnh
Sáng ngày 19/3/2020, trong lúc vẫn còn thong thả shopping ở Cầu Giấy, tôi nhận được tin cấp báo : Úc sẽ đóng cửa biên giới ngày 20/3. Tôi thầm tự trách mình vì quá coi thường cái con virus corona khiến mình rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này. Tôi lái xe trở về phòng trọ với sự bực tức, tức giận ném cái túi đeo chéo vào tường, không ngừng thốt ra những lời chửi tục trong sự uất ức cùng cực. Tất cả giấy tờ đã xong hết, hành lý đã đóng gói xong xuôi, chỉ chờ ngày 21 là bay. Vậy mà nỡ lòng nào họ đóng biên trước đúng một ngày ?! Tôi đã theo đuổi đăng kí cái visa này, cùng visa New Zealand từ 2017, năm nào cũng chực chờ canh cổng vài lần, cuối cùng một tháng trước 19/2/2020 tôi mới được granted. Bao nhiêu dự định, háo hức với chuyến du hành phía trước làm tôi lờ đi một thực tế là Covid đang khởi phát và lan rộng ở Úc, cho dù lúc đó ở Việt Nam hoàn toàn yên bình. Nhưng tôi đâu ngờ rằng đó chỉ là sự yên bình trước cơn cuồng phong mà thôi. Dù đã có những tin đồn về việc Úc sẽ đóng biên giới, tôi chủ quan nghĩ rằng chuyện đó sẽ không xảy ra, và Corona chỉ như dịch cúm gà H5N1 nay dịch Sars trước đó chỉ cục bộ vài nơi. Nhưng thực ra thời điểm đó đâu có ai trên trái đất có thể ngờ được nó sẽ thay đổi thế giới mãi mãi.
****
Trước đó một tuần, tôi có ở một trong nhóm chat messenger và mọi người đàn rủ nhau đi thật nhanh, dù xác định là lúc đó qua Úc phải tự tìm nơi cách ly. Quy định rất mơ hồ chung chung là mọi người đến từ nước ngoài phải tự cách ly ở nhà 14 ngày, nếu vi phạm sẽ bị phạt 10k$ nhưng không nói rõ di chuyển về nhà như nào, cách tiếp xúc người khác ra sao. Tôi đã lên các nhóm backpacker trên Facebook hỏi bằng tiếng Anh chi tiết về quy định này, nhận lại rất nhiều comment từ người Úc về sự điên rồ, vô trách nhiệm của việc vẫn cố đến Úc lúc dịch bệnh thế này. Nhưng tôi không quan tâm ý kiến của người lạ, tôi phải quyết định cuộc đời của mình, Nhiều người bạn Việt Nam cũng trêu đùa tôi thần kinh khi qua Úc tầm đó, nói giỡn tôi mang tiền Việt qua Úc cách ly. Mà tôi cũng không có thời gian giải thích cho họ về cái visa này không phải là đi du lịch thông thường mà được phép làm việc. Chừng nào còn được làm việc thì tôi đâu có sợ không kiếm được ra tiền.
Chuyến bay đầu tiên của tôi là ngày 24, lẽ ra tôi có thể đổi ngay một chuyến đi lập tức. Nhưng trong nhóm chat có 2 em gái bay ngày 21 từ Sài Gòn, chúng tôi hẹn sẽ qua Melbourne thuê 1 căn Airbnb để cách ly chung. Sau khi rất nhiều chủ Airbnb từ chối, cuối cùng tôi đã book được 1 căn hộ 1 phòng ngủ qua Airbnb trên tầng 23 ngay đường Collins st, cạnh ga Southern Cross, cho 3 người trong vòng 2 tuần, từ ngày 21/3. Thế rồi đùng cái tin sét đánh này tới : Úc đóng cửa biên giới vào ngày 20 và Hai em gái quyết định không đi nữa!! Phòng khách sạn thì tôi book rồi hết 937 USD !
*****
Sau khi cơn tức giận qua đi, tôi bình tĩnh và check thông tin tên 9news và biết được rằng thời gian chính thức Úc đóng cửa là 9pm ngày 20/3. Tôi giật mình tỉnh táo trở lại : Vẫn còn đủ thời gian mà!!! Bây giờ mới là 10am ngày 19/3. Không còn đắn đo gì ngoài việc tôi phải đi, nhất định phải đến trước giờ Úc đóng cửa bằng bất cứ giá nào! Tôi ngay lập tức gọi taxi phi thẳng từ bến xe Mỹ Đình ra sân bay Tân Sơn Nhất – nhầm, Nội Bài – với tốc độ ánh sáng. Đúng lúc đó mẹ tôi vừa đi xe khách xuống đến bến xe Mỹ đình, dự định hôm nay ăn bữa tối chia tay câu con trai yêu quý, ai ngờ đâu chia tay trong gấp gáp. Tôi gọi điện thoại bảo mẹ đứng ngay bên đường phía đối diện bến xe, taxi đi qua thấy rồi đón đi cùng luôn lên sân bay. Mẹ tôi luôn ủng hộ tôi, dù mẹ chả biết tôi đi visa gì, làm gì, hay nước Úc ở đâu. Mẹ chưa bao giờ hỏi về lý do hay mục đích chuyến đi, chỉ là tôi muốn đi thì mẹ sẽ ủng hộ tôi đi.
*****
Lên đến nơi tôi tìm quầy vé Vietjet để tính bay chuyến gần nhất vào SG, vì tôi vẫn hy vọng có thể sử dụng đổi được vé máy bay đã book sang giờ mới. Tôi định mua vé mới vào Sài Gòn, mà mẹ tôi rất tỉnh táo nhắc mình đã có vé rồi, chỉ đóng thêm tiền đổi chuyến khác thôi. Tôi được thắp sáng là hy vọng khi đến Tân Sơn Nhất có thể đổi chuyến với Jetstar như vậy. Nhưng không !! Trong lúc xếp hàng dài sau dãy người chờ check in Jetstar ở sân bay TSN, họ đều là người dân Úc trở về nước theo lời kêu gọi cỉa chín phủ. Chính phú Úc lúc đó cũng khuyến cáo những người nước ngoài ở Úc trở về: khoảng 85,000 người đã rời Úc lúc đó, backpacker, du học sinh hay khách du lịch. Bởi vì chi phí điều trị Covid rất đắt đỏ và không ai biết chắc bảo hiểm có thanh toán cho loại bệnh chưa từng xuất hiện này hay không. Ai cũng đang quay trở về nhà, chỉ có tôi là lại lao đi như một con cá ngược dòng nước. Tôi không có mảy may suy nghĩ nào về con virus này, thậm chí tôi không có một chút sợ hãi nào về khả năng có thể bị mắc covid.
*****
Vật vờ hơn 4 tiếng đồng hồ trong sân bay Tân Sơn Nhất, tôi tìm đến bất kì quầy bán vé nào có chuyến bay đi Sydney hoặc Melbourne, nhưng tất cả đều full hoặc overbooked. Tôi đói và mệt mỏi, ngồi sụp xuống dựa lưng vào tường nghỉ ngơi. Chẳng lẽ chuyến phiêu lưu trong mơ sau bao năm chầu chực canh visa này, đến phút cuối tôi còn bỏ lỡ nó sao ? Tôi đã cố hết sức và nếu không được có lẽ tôi sẽ không hối hận. Nhưng có lẽ nào tôi đã cố hết sức chưa? Chỉ có một người bạn nữ đồng nghiệp cũ hồi tôi làm ở SG, có đến sân bay mang cho tôi 1 ổ bánh mì, động viên tôi.
******
Đến tầm 7pm, bạn tôiđến quầy Vietnam airlines và được thông báo còn một ghế trống cho chuyến bay Melbourne lúc 9.10pm. Chắc là ai đó đã quyết định hủy chuyến đi Úc vào phút cuối cùng vì lo sợ đóng biên. Vậy là vào phút cuối cùng tôi đã chiếc vé của chuyến bay ra đi trong cơn bão corona đang khiến cả thế giới điên cuồng, chiếc vé đắt nhất cho đến nay tôi đã từng mua : 27 triệu, tương đương 1 chiếc iphone 11pro vừa ra mắt trước đó vài tháng! Nhưng tôi đâu cần iphone, tôi chỉ muốn chuyến phiêu lưu của mình nên lòng tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng! Vì Vietnam airlines hành lý ký gửi có 24kg còn vali của tôi tận hơn 30kg, tôi đã phải bỏ lại bớt đồ đạc, chủ yếu là đồ vẽ cho bạn tôi cầm về giúp.
Mãi sau này tôi mới biết chiếc vé này là quyết định đúng nhất cuộc đời của mình, đó chính là “chuyến bay giải cứu” mà tôi đã tự tìm kiếm cho chính cuộc đời mình, tôi đã giải cứu mình khỏi 2 năm covid kinh hoàng mà đồng bào tôi phải chịu đựng, tôi đã giải cứu mình đến bến bờ tự do, đến nơi mà cuộc đời tôi đã rẽ sang hướng khác hoàn toàn khác mà tôi chưa bao giờ ngờ tới.
******
Trên máy bay tối om tìm đến chiếc ghế của mình. Tôi ngồi kẹp giữa 2 ông bà Úc to béo choán hết cả chiếc ghế bé nhỏ. Nhân viên hãng bay mặc đồ bảo hộ màu xanh đi đi lại lại trên khoang, nhắc nhở tất cả mọi người đeo khẩu trang.
10h sáng ngày 20/3/2020, bước chân qua cổng An ninh sân bay Melbourne, tôi bước chân vào 1 thế giới khác hoàn toàn, và không biết rằng những biến cố nào còn đang chờ đợi phía trước….